Truyện ngắn: Kẻ trộm chó

KẺ TRỘM CHÓ

(Truyện được đăng in trong tuyển tập truyện ngắn 2013 của báo Văn Nghệ)

Không phải bỗng dưng mà người dân xóm Đình căm ghét bọn trộm chó. Nguyên nhân có thể bắt đầu từ chuyện cái Tí.

Cái Tí là ai, trông mặt mũi nó như thế nào, bọn trẻ con xóm Đình bây giờ có khi chẳng mấy đứa biết. Thế nhưng chuyện của cái Tí thì đứa nào cũng thuộc nằm lòng.

Năm đó cái Tí lên 4 tuổi. Chiều thu. Nắng vàng óng như mật. Làng quê thanh bình. Cái Tí đang chờ bố mẹ về. Hôm nay là ngày gặt lúa. Bố mẹ nó về muộn. Cái Tí chờ mãi rồi thấy mệt mệt. Gió chiều đượm hương lúa hiu hiu. Nó ôm con chó Cún, dựa vào đụn rơm trước hiên nhà thiêm thiếp ngủ.

Bỗng “Réo!”. Tiếng dây thép mảnh tang xé gió. Cái Tí lờ mờ tỉnh dậy. Nó thấy cổ mát mát. Một cái vòng bằng dây phanh cuốn quanh cổ nó. Nó ngạc nhiên mở to mắt nhìn. Trước cửa nhà nó là hai gã thanh niên đang cầm một cái gậy và bao tải dứa.

Có tiếng người hô to: “Bớ làng xóm, trộm chooó!” Hai gã thanh niên khiếp đảm không kịp suy nghĩ lập tức rồ ga phóng bạt mạng. Cái Tí bị kéo văng ra khỏi đụn rơm, lê lệt xệt trên đường làng. Con chó Cún đuổi theo cái Tí sủa ăng ẳng. Gã lái xe máy quát lên với đứa ngồi sau: “Đ.M. Mày quăng nhầm trúng vào đứa bé rồi!” Dân làng đuổi theo rầm rập. Thằng trộm chó ngồi sau vội quăng lại bộ cần câu chó. Hai đứa bọn chúng chạy biến mất tăm.

Cái Tí nằm lượt thượt trên đường làng.

Cổ nó bị siết đứt.

Mộ cái Tí nằm đầu tiên lối đi vào nghĩa địa xóm.

*

Không phải bỗng dưng mà thằng Ngàn ghét bọn thanh niên xóm Đình. Nguyên nhân bắt đầu từ ba năm trước…

Nếu ai hỏi nghề của anh em Ngàn là gì, hẳn anh em hắn sẽ cười một trận nôn ruột. Có lúc vui vui, anh em nó hể hả: “Nghề của anh em tao là nghề làm vua! Thích thì đi làm, không thích thì ở nhà. Lúc nào cũng cơm no rượu say, tiền bạc rủng rỉnh khỏi phải nghĩ”. Nói thẳng toẹt ra, anh em hắn chuyên đi câu trộm chó.

Trình độ bắt trộm chó của anh em thằng Ngàn hắn thuộc dạng siêu đẳng. Đồ nghề cực kỳ gọn nhẹ. Một chiếc thòng lọng. Một đoạn dây phanh. Một cái bao tải. Cứ đêm xuống là anh em thằng Ngàn đi dạo quanh mấy xóm. Nhìn anh em hắn bắt chó thì đến những tay cao bồi Viễn Tây cũng phải nể phục. Thấy mục tiêu từ xa, thằng Ngàn em lập tức xe cho xe tiến lại gần. “Véo!” Thằng Ngàn anh quăng dây. Cứ gọi là “bách phát bách trúng”. Chó đang vếch mõm sủa, chó đang chạy lang thang, chó đang ngồi vểnh râu, chó đang sủa ăng ẳng cảnh giác, tất cả đều không thoát khỏi chiếc thòng lọng dây phanh của thằng Ngàn anh. “A lê hấp!” Một cái giật mạnh là con chó bị thít chặt cổ họng. “Oẳng!” Con chó xấu số chỉ kịp kêu lên một tiếng là đã bay theo xe. Thằng Ngàn anh sau đó chỉ việc thu dây, tóm lấy con chó lúc đấy đã mềm oặt, bỏ vào bao tải rồi lướt đi êm đềm. Một đêm tóm được bốn năm con đem bán cho hàng thịt chó là đủ cho anh em thằng Ngàn no say được mấy ngày.

*

Đêm hôm đó anh em thằng Ngàn tình cờ qua rình bắt chó ở xóm Đình. Anh em hắn không biết rằng chỉ mấy hôm trước là đám ma cái Tí. Anh em hắn cũng không biết xóm Đình ngày hôm sau có đám cưới.

Đám cưới ngày hôm sau thì đêm nay đã phải chuẩn bị tươm tất mọi thứ rồi. Mỗi khi có đám cưới, người dân xóm Đình bao giờ cũng tụ tập lại với chủ nhà, người thì giúp dựng rạp, người thì giúp làm cỗ đãi khách. Đám thanh niên còn lấy cớ để buổi đêm tụ tập đánh tá lả cùng nhau. Đêm hôm nay cũng thế.

Xa xa có tiếng chó kêu ăng ẳng. Rồi tiếng xe máy rồ ga vẳng lại. Đám thanh niên nghe ngóng: “Hình như có bọn ăn trộm chó”. Một người đứng lên: “Có khi lại là mấy thằng ăn trộm chó hôm trước quen mui đến!” Mọi người sùng sục phẫn nộ. Đang có men say, một người khác lên tiếng: “Phải cho mấy thằng khốn nạn này một bài học. Bọn này kiểu gì cũng phải đi qua đường cái ở đầu làng. Anh em mình có sẵn dây dù dựng rạp ở đây, chỉ cần mỗi người đứng một bên đường căng ra, đảm bảo sẽ bắt được mấy thằng trộm chó mất dạy”.

Thằng Ngàn em phóng xe bạt mạng. Thằng Ngàn anh ghì chặt con chó đút vào bao tải. Đường làng hun hút. Trăng lơi lờ mờ. Hình như phía trước có ánh đèn pin loang loáng. Có cả bóng người lố nhố hai bên vệ đường. Xe chạy lại càng gần thằng Ngàn em càng nhìn rõ. Đúng là có người. Bỏ mẹ rồi. Phải chạy thật nhanh. Thằng Ngàn anh ở dưới giục: “Cứ phóng đại vào! Thằng nào cản cứ chẹt bỏ mẹ nó đi”. Thằng Ngàn em rồ ga. Ánh đèn pha chiếu thẳng vào đám thanh niên đang lố nhố đứng chờ sẵn. Mắt đám thanh niên phản chiếu ánh đèn bỗng trở nên đỏ rực và sáng quắc như mắt chó sói. Bỗng thằng Ngàn giật mình vì thấy có sợi dây căng ngang đường. Nó chỉ kịp cúi đầu tránh. “Pưng!”. Thằng Ngàn anh vướng vào dây ngã lộn ngửa ra đằng sau. Chiếc xe máy loạng choạng. Thằng Ngàn em quay lại nhìn anh. Đám thanh niên vác gậy gộc đòn gánh ồ ra, chỉ mặt thằng Ngàn em hét to. Thằng Ngàn em kinh hoàng rú ga chạy thục mạng. Tiếng chân người vẫn dồn dập đuổi đằng sau.

Thằng Ngàn anh nằm bệt dưới đường bụi bẩn. Cái cần bắt chó và bao tải chó văng ra một bên. Đám người còn lại quây quanh thằng Ngàn anh. Đấm. Đạp. Phang. Đập. Gậy. Đòn gánh. Gạch. Đá. Thằng Ngàn anh kêu rên vì đau đớn. Tiếng kêu của hắn lạc lõng mỏng manh giữa tiếng hò hét của đám thanh niêm xóm Đình.

Thằng Ngàn anh bị đánh chết.

Dân xóm Đình vứt xác hắn ngay sát mộ cái Tí.

Hôm sau thằng Ngàn em mới quay lại xóm Đình nhận xác anh. Dân xóm Đình đổ ra xem. Mọi người đều đoán hắn chính là thằng trộm chó đã chạy thoát nhưng chẳng ai làm khó dễ gì. Có lẽ sau cơn say máu, mọi người đều chùng lại. Thằng Ngàn em uất hận nhìn mặt dân xóm Đình: “Tao sẽ trả thù!”. Nhưng biết trả thù ai khi kẻ giết anh hắn không phải là một người cụ thể mà là cả một cộng đồng?

Thằng Ngàn em mang xác thằng Ngàn anh về chôn ngay cạnh cái lều tạm bợ mà anh em hắn ở.

Giờ không còn Ngàn anh nữa nên mọi người cũng chẳng gọi hắn là Ngàn em. Chỉ đơn giản là Ngàn.

*

Thằng Ngàn giờ đã bỏ nghề trộm chó. Cái mảnh đất cắm dùi ở rìa làng của hắn thế mà lại thành có giá. Đường xá giao thông mở rộng. Đất đai ở thành phố đắt đỏ nên nhiều người đổ về vùng ven mua đất làm nhà. Thằng Ngàn cứ thỉnh thoảng bán đi một ít đất là có tiền tiêu xài xả láng cả năm. Tôi cũng mua đất của thằng Ngàn và bất đắc dĩ trở thành hàng xóm của hắn.

Tiền bán đất thằng Ngàn chỉ dùng để đi ăn nhậu. Mái nhà gianh thủa nào vẫn y nguyên. Nhiều người nói thì hắn lý luận: “Xây nhà á? Chỉ tổ phí tiền. Ngày nào cũng đi ăn nhậu, uống rượu, về đến nhà là say bét nhè rồi, nằm đâu chả ngủ được. Thử hỏi thế thì cần chó gì nhà đẹp?”

Sân vườn hãy còn rộng, thằng Ngàn nuôi chó. Quan điểm của hắn rất rõ ràng: “Tôi nuôi chó là để thịt ăn cho sướng! Mấy cái hàng thịt chó bây giờ toàn chó bệnh, ăn kinh lắm!” Thế nên chó cứ lớn một chút là hắn đè nghiến ra làm thịt. Trước khi thịt con chó nào, thằng Ngàn cũng nói như để giải thích với lũ khuyển: “Đừng có mà oán trách tao. Vì lũ chó chúng mày mà bọn nó đánh anh tao đến chết!” Nói đoạn hắn cầm cái chày gỗ lên. “Bốp! Bốp!” Con khuyển chỉ kịp kêu lên rồi mắt trợn ngược. Hắn vun rơm vào thui chó rồi lấy cút rượu về đánh chén. Mùi thịt chó thơm nức khắp xóm làng. Ai cũng phải thừa nhận thằng Ngàn khéo làm thịt chó. Từ đó mọi người khi có cỗ bàn cần làm thịt chó, người ta đều thuê hắn đến giúp một tay. Mỗi lần xong việc, ngoài tiền trả công, bao giờ hắn cũng có một đĩa thịt chó mang về.

Con Đốm đã là đời chó thứ tư kể từ khi tôi về làm hàng xóm thằng Ngàn. Hắn nuôi chó nhưng rất ghét chó. Cứ nhìn cách hắn đối xử với con Đốm là biết. Hôm trước hắn vỗ vai gọi tôi ra: “Ông có biết không, người ta cứ bảo “chó không ăn thịt chó”? Bố láo hết”. Tôi ngần ngừ: “Lần trước ông cho ăn, nó có ăn đâu?” Hắn cười hềnh hệch: “Lần trước là lần trước! Còn lần này thử xem nó có làm kiêu được không?”

Lại nói về chuyện thằng Ngàn luyện chó ăn thịt chó. Hắn nhất quyết cho rằng cái lũ chó thực ra rất ngu, cũng ăn thịt đồng loại. Hắn chứng minh lý thuyết “chó ăn thịt chó” trên chính con Đốm của hắn. Thế nhưng mấy lần hắn thử rồi mà không được. Có lần hắn nhét thịt chó vào mồm con Đốm, nó lè ra không nuốt. Hắn trộn miếng thịt chó vào trong cục cơm ném cho nó. Con Đốm trợn trạo nuốt miếng cơm nhưng rồi lập tức khạc ra, chỉ nhằn ăn phần cơm mà bỏ lại nguyên phần thịt. Cứ mỗi lần con Đốm không chịu ăn thịt chó là thằng Ngàn lại vớ lấy cái gậy: “Tổ sư mày! Không ăn à? Không ăn  à?” Cứ mỗi câu “Không ăn à!” là mỗi lần chiếc gậy vụt không thương tiếc. Con Đốm trước cơn giận điên cuồng của chủ chỉ biết cúi đầu chịu đòn kêu oăng oẳng.

Lần này hắn dựng sẵn cái gậy ra. Con Đốm nhìn hắn mắt đầy e sợ. Hắn nhấc miếng thịt chó nướng thơm phức lên dử dử con Đốm. Con Đốm hích hích mũi ngửi miếng thịt chó ngần ngừ. Hắn lập tức vớ lấy cái gậy giọng đe dọa: “Con khốn nạn này, có ăn không thì bảo?” Con Đốm rúm người lại. Hắn tóm lấy đầu con chó rồi nhét miếng thịt vào mồm nó. Con Đốm thở thượt nuốt chửng miếng thịt chó đánh ực. Hắn nhìn tôi cười tít mắt: “Ông thấy chưa? Tay tôi mà đã rèn thì bắt ăn đất nó cũng phải ăn” Tôi ngạc nhiên: “Sao mấy lần trước nó không ăn mà lần này nó lại ăn?” Hắn cười sằng sặc: “Đ.M, không ăn thì chỉ có chết đói. Tôi bỏ đói nó gần một tuần rồi. Sĩ thế đéo nào được. Đóirã họng rồi thì người còn ăn thịt nhau nữa là chó!” Nói đoạn hắn nhấc chai rượu lên tu ừng ực, mặt đầy vẻ mãn nguyện. Rồi hắn loạng choạng ngồi dựa vào cửa nhà, đầu nghẹo sang một bên ngáy khò khò.

Con Đốm đến bên ngủ ngửi hít. Rồi bỗng nhiên nó trợn ngược mắt. Người nó co lại như một cái lò xo. “Hộc!” Nó nôn thốc nôn tháo miếng thịt nó vừa nuốt ra ngoài rồi nằm bệt xuống mệt mỏi. Cái bụng lép kẹp dính vào xương của nó phập phồng. Tôi chạy về nhà lấy một ít cơm nguội ra cho con Đốm. Nó uể oải nhai, hai mắt ri rỉ nước. Ăn xong, nó nhìn tôi, đuôi phe phẩy như cám ơn. Tôi đưa tay xoa đầu nó. Nó lim dim sung sướng. Tôi về sân nhà mình. Con Đốm nhìn theo mắt lóng lánh. Tôi vẫy vẫy gọi nó sang. Nó chỉ nhìn rồi cúi đầu quay về bên cạnh chủ rúc ngồi bên cạnh đầy tin cậy.

Trời mưa ào ạt. Bỗng thấy con Đốm chạy sang. Nó lao đến cắn mạnh vào ống quần tôi giật giật. Tôi quay lại. Nó nhìn thẳng vào tôi sủa ăng ẳng rồi vừa quay đi vừa ngoái lại nhìn. Tôi hiểu ý chạy theo nó. Mưa sầm trời. Con Đốm lao đến bên cạnh chủ sủa điên cuồng. Thằng Ngàn người ướt nhẹp nước mưa, nồng nặc hơi rượu đang ộc máu mũi máu miệng. Tôi vội xốc nách hắn lên gọi xe đưa vào viện.

Thằng Ngàn bị cảm nhập tâm.

*

Thằng Ngàn thoát chết nhưng yếu đi nhiều. Mấy hôm hắn nằm trong viện, ngày nào tôi cũng để phần con Đốm một ít cơm thừa. Con chó bao giờ cũng ăn vội vàng rồi lại chạy về cái lều rách ghếch mõm chờ đợi chủ.

Hôm nay thằng Ngàn ra viện. Tôi đi làm về, thấy hắn đang ngồi ở hiên nhà. Tôi hỏi thăm: “Ông khỏe hẳn chưa? May mà thoát nhé, phải khao mừng thôi!” Hắn trả lời: “Tôi đang định thịt con Đốm này ăn mừng mình thoát chết đấy, ông thấy thế nào?” Tôi khựng người không biết trả lời thế nào. Hắn nhìn con Đốm rồi nói: “Mày cũng lớn rồi, đến lúc phải vào nồi thôi!” Con Đốm tưởng chủ nói chuyện với mình, lập tức xun xue tiến lại gần liếm liếm tay hắn. Hắn vuốt vuốt đầu con chó. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn làm như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên con Đốm được chủ vuốt ve. Cu cậu vừa liến tay, vừa rên rỉ nhè nhẹ bày tỏ tình cảm. Hắn gằn giọng: “Không phải nịnh. Rồi ông cũng thịt mày sớm thôi”. Tôi nhìn hắn nhỏ nhẹ: “Thịt nó làm gì? Con chó này khôn đấy, nó lại vừa cứu mạng ông! Ai lại nỡ làm thịt nó?” Hắn vỗ vỗ lên đầu con Đốm, nhìn tôi cười cười: “Nói đùa thôi! Mà ông không thích ăn khao thịt chó thì chỉ có rượu xuống thôi. Tối nay uống với tôi nhá!” Tôi gật đầu …

Buổi tối, thằng Ngàn cần chai rượu sang nhà tôi cảm ơn. Tôi mời hắn vào nhà. Con Đốm lẽo đẽo theo sau. Hắn sùy sùy: “Cút ra chỗ khác, bẩn hết nhà của người ta!” Tôi mời hắn ngồi uống chén nước.

Bỗng “Oẳng!” Con Đốm tru lên thê thiết. Tiếng xe máy rú điên loạn. “Bỏ mẹ rồi! Trộm chó!” – Thằng Ngàn nhảy dựng kêu lên thảng thốt rồi lao vội ra ngoài cửa. Tôi cũng chạy ra theo. Con Đốm đang bị kéo lệt xệt sau cái xe. Nó cố trì lại một cách vô vọng. Đôi mắt nó trợn ngược nhìn chủ cầu cứu. Nhoắng một cái, thằng trộm chó ngồi sau giật mạnh. Chiếc xe rồ ga. Con Đốm bay cả người lên không rồi rơi bịch xuống đất mềm oặt. Thằng trộm chó nhanh như cắt đút con Đốm vào cái bao tải. Thằng Ngàn và tôi cố đuổi theo. Chỉ thấy bóng chiếc xe mờ dần mờ dần.

Thằng Ngàn ngồi bệt xuống đất, đầu tóc rũ rượi. Con đường hun hút. Tôi thẫn thờ nhìn thằng Ngàn: “Thế là bọn nó bắt con Đốm mất rồi!” Bỗng hắn ôm mặt khóc tru lên. Tôi ngồi xuống bên cạnh, muốn an ủi hắn mà chả biết nói gì.

Thằng Ngàn lắp bắp trong tiếng nấc: “Đốm ơi…”

Lần đầu tiên tôi thấy thằng Ngàn khóc.

HOÀNG TÙNG

 

Chia sẻ:

Bài viết mới nhất

Gửi tin nhắn của bạn