Truyện dã sử: Linh miêu truyền kỳ

LINH MIÊU QUYỀN

 

Dưới chân ngọn núi Thiên Ma lởm chởm đá tai mèo, bên dòng sông Nậm Nga cuồn cuộn xõa bọt là bản Son. Cộng đồng người H’mông ở bản Son có một tục lệ lạ. Cứ vào ngày đầu xuân, toàn bộ trai bản lại cùng nhau leo lên đỉnh ngọn Thiên Ma. Lên đến đỉnh núi, họ sẽ cùng nhau đấu võ để tìm ra người mạnh nhất. Nhìn những đòn thế vun vút trong gió, những bộ pháp cực kỳ uyển chuyển như lướt trên những ngọn đá tai mèo lởm chởm, tôi bỗng liên tưởng đến những nghệ sĩ ba lê đang múa trên những đám mảnh chai sắc nhọn. Vàng A Páo bảo tôi: “Đó là Linh Miêu Quyền!”

Năm nay, Vàng A Páo lại thắng cuộc. A Páo có đôi mắt sắc như dao cạo, bước chân dẻo dai như linh dương. Buổi tối, người dân bản Son tụ tập trước đống lửa lớn nhảy múa cúng Giàng. Nồi thắng cố sôi ùng ục. Rượu táo mèo chảy tràn ly. Những quả táo mèo ở vùng núi cao nơi đây như chắt lọc được tinh hoa của đất trời. Hương rượu thơm ngát và màu rượu vàng ươm trong óng như có ánh nắng. Tôi nhận chén rượu từ tay A Páo: “Mấy năm rồi mày mới quay lại bản chơi. Nhớ phải uống cho thật say!” Tôi nhấp chén rượu xuân. Ngụm rượu đi qua môi, rơi xuống họng. Hơi rượu bốc lên hốc mũi ngào ngạt. Men rượu lan tỏa khắp cơ thể như ngấm đến từng đốt ngón tay.

Bỗng có một con mèo to lớn lông đen nhánh lừng lững chạy đến dụi dụi vào chân A Páo. Tôi hơi sợ: “Con mèo to thật. Tôi chưa từng bao giờ thấy một con mèo to đến như vậy”. A Páo cười: “Dòng dõi linh miêu đấy”. Tôi ngạc nhiên: “Mèo nhà anh à? Sao mấy lần trước lên không thấy anh nhốt nó ở nhà?”. A Páo nói: “Không. Linh miêu sống tự do”. Tôi thắc mắc: “Để nó đi lang thang như thế không sợ người khác bắt mất à?”. A Páo cười lớn: “Không ai dám bắt linh miêu đâu. Người dân cả vùng Si Ma Cai này đều chịu ơn linh miêu mà? Sáng nay mọi người lên núi so tài đánh võ trên đá tai mèo cũng là phong tục bắt nguồn từ linh miêu”…

*

Chuyện về linh miêu đã xảy ra đã hơn hai trăm năm trước. Vùng núi non Si Ma Cai hồi đó hoang vu lắm. Cũng đúng thôi. Nơi đây thời tiết khắc nghiệt quá. Ngày hè nắng cháy da. Mùa đông lạnh thấu xương. Lam sơn chướng khí tầng tầng. Người dân bản Son kiên cường dựng bản, đốt nương, chống lại thiên nhiên, chống lại thú dữ. Thú dữ nhiều lắm. Hổ beo lang sói người dân bản Son không sợ. Nhưng ai cũng e sợ Hắc Hổ. Đó không phải là một con hổ đen. Đó là biệt hiệu của một tên tướng cướp.

Hắc Hổ là tên cướp khét tiếng tàn bạo. Người ta nói rằng hắn chính là Trương Hổ, cận vệ số một của tướng Tôn Sĩ Nghị. Trương Hổ từng đả lôi đài giành danh hiệu “Quảng Đông đệ nhất quyền thuật”. Y võ công cao cường, quyền cước cương mãnh, đòn thế cực kỳ độc địa. Xuân Kỷ Dậu, Tôn Sĩ Nghị bị vua Quang Trung đuổi đánh phải chạy khỏi Thăng Long. Khi rút chạy, họ Tôn cố mang theo rất nhiều bảo vật kỳ trân. Nhân khi áp tải Trương Hổ đã ăn trộm châu báu nhưng bị Tôn Sĩ Nghị phát hiện. Lo ngại sẽ bị trừng phạt, hắn cùng đám lâu la trốn lại ở vùng biên viễn, lập thành một nhóm thổ phỉ. Trên ngực hắn có xăm hình một con hổ đen cực lớn nên người ta gọi hắn là Hắc Hổ. Hắc Hổ thách đấu khắp cả vùng biên viễn nhưng không ai địch nổi hắn. Được thể, hắn càng lộng hành, chuyên cướp phá tiền những người buôn chuyến, buộc người dân phải cống nạp tiền vàng gái đẹp. Rất nhiều thiếu nữ bị hắn ép trở thành tỳ thiếp. Khi đã chán chường, hắn vứt họ cho đám đệ tử xâu xé.

Họ Vàng ở bản Son nổi tiếng với những ngón võ gia truyền độc đáo, dùng khửu tay mô phỏng đôi sừng trâu làm đòn thế, cực kỳ lợi hại khi cận chiến. Năm năm trước, cha của Vàng A Sinh là Vàng A Lềnh đã đến thẳng trại của Hắc Hổ thách đấu. Hai bên kịch chiến suốt một ngày bất phân thắng bại. Hắc Hổ nhận hòa và hẹn ngày khác sẽ tái đấu. Khi A Lềnh vừa cúi chào đối thủ và quay lưng đi, Hắc Hổ đã dùng phi đao hạ sát A Lềnh. Hắn còn mang xác của A Lềnh đem về tận bản Son. Khi A Sinh ra nhận xác cha, thấy chàng cơ thể còm cõi, chân tay yếu ớt, không đáng là địch thủ của mình, hắn mới yên tâm ra về. Trước khi về, hắn không quên buộc người dân bản Son hàng năm phải cống nạp 5 cô gái đồng trinh.

*

Mới đầu, Vàng A Sinh điên cuồng luyện võ để trả thù. Nhưng ngày ngày trôi đi, chàng càng trở nên chán chường. Luyện võ gia truyền đến mức như cha chàng mà chỉ ngang hàng với Hắc Hổ. Người thiếu căn cơ võ học như chàng đến bao giờ mới có thể đủ sức trả hận. Rồi chàng bỏ bê luyện võ, chỉ uống rượu và đi săn cho quên đi sự đời.

Lần này, Vàng A Sinh đi săn trong rừng Cấm. Đàn chó săn của chàng cực kỳ tinh khôn. Qua nửa buổi sáng, chàng đã bắt được mấy con sóc. Đi vào sâu nữa rất dễ gặp hổ dữ, A Sinh định huýt sáo gọi lũ chó quay về. Bỗng nhiên con Đốm, con chó đầu đàn chồm lên mỏm đất cao sủa vang một tiếng rồi nhảy xổ vào bụi cây trước mặt. Một bóng đen to lớn vọt ra. Đó là một con linh miêu đen bóng to lớn dị thường. A Sinh lập tức xốc lại dao nỏ đuổi theo. Con linh miêu và con Đốm chạy nhanh hơn, dần tách khỏi lũ chó săn còn lại. Nó chạy thẳng đến khu vực đá tai mèo với vách đá dựng đứng. A Sinh mừng thầm. Đó là đường cụt, không lối thoát. Vào đó chỉ có chết. Con linh miêu chụm chân chạy nhanh đến gần vách đá rồi quay đầu lại. Con Đốm chân vấp phải đá lởm chởm đau quá nên tốc độ chậm lại. Lũ chó săn còn lại lục tục bám đến sau. Con chó Đốm còn đang loay hoay trên bãi đá thì con linh miêu đã dồn sức lao vụt đến như một con gió. Con Đốm dính một cú vả như trời giáng của con linh miêu. Nó ngã dúi dụi, đập đầu xuống tảng đá tai mèo lởm chởm tru lên oăng oẳng đau đớn. Khi con Đốm còn đang giãy giụa thì con linh miêu vờn quanh nhẹ nhàng rồi ngoắt người táp mạnh một phát vào cổ họng khiến con chó đờ người ra nằm thẳng cẳng. Đàn chó săn đang tiến vào bao vây thấy con chó đầu đàn đã bị cắn chết bỗng khựng lại sợ hãi. Con linh miêu dựa lưng vào vách đá, thanh thản trước lũ chó đang xúm quanh sủa nhặng xị. Hai mắt nó mở căng như muốn hút thần lũ chó. Lũ chó sủa một lúc rồi ngơ ngáo quay lại nhìn A Sinh chờ lệnh. Chàng giương nỏ lên. Mũi tên vừa rời khỏi dây thì con linh miêu đã dồn toàn lực lao xuyên qua vòng vây của lũ chó, tránh khỏi mũi tên trong đường tơ kẽ tóc. Đàn chó giật mình rồi nhao nhao hỗn loạn. A Sinh lập tức đuổi theo con linh miêu.

Chạy đuổi được một lúc, bỗng nhiên A Sinh thấy con linh miêu đứng khựng lại. Chàng giương nỏ tiến đến gần. Quang cảnh dần hiện ra trước mắt. A Sinh lặng người. Giữa vùng đá lởm chởm tai mèo là ổ mèo rừng. Con mèo đen là mèo rừng mẹ. Nhưng điều làm cả hai khựng lại chính là hình dáng của một con hổ lớn đang đứng sát ngay bên cạnh ổ mèo. “Goàm!” Con hổ gầm lên một tiếng như sấm động rồi táp một miếng vào cái ổ mèo. Một con mèo con đã nằm gọn trong miệng con hổ. Xác nó bị hai hàm răng sắc nhai nát, máu chảy tong tỏng. Con hổ nuốt ực con mèo con rồi cúi xuống định đớp thêm phát nữa. Ba con mèo con trong ổ gào lên sợ hãi.

Con linh miêu đột ngột dựng lên kêu phì phì như một con rắn hổ mang rồi lao thẳng đến, cắn mạnh vào gáy con hổ. Con hổ quẫy mạnh người. Con linh miêu văng ra. Con hổ đuổi theo táp mấy miếng nhưng con linh miêu nhanh nhẹn tránh né. Con hổ đuổi theo con linh miêu. Đến sát bên vách đá, con linh miêu tung mình vọt lên cao đạp vào vách đá tránh cú tát chí mạng, đồng thời lộn người rơi xuống lên lưng con hổ. Nó cắn mạnh thêm một miếng nữa. Lần này con hổ đau đớn nhảy chồm chồm. Đúng lúc đó đàn chó của A Sinh đuổi đến nơi. Con hổ hất văng con linh miêu ra rồi nhao vào lũ chó. Thấy con hổ hung hăng, A Sinh vội giương nỏ. Mũi tên xé gió gim thẳng chân khiến con hổ quị xuống. Nó lấy hết sức tung mình đuổi theo kẻ vừa định hạ sát nó. A Sinh vội leo lên cây. Con hổ bám dưới gốc cây chồm lên gầm gào. A Sinh nhanh như cắt giương nỏ bắn thêm một mũi tên nữa. Phát bắn cực độc và chuẩn găm thẳng vào mắt con hổ. Nó gầm lên đau đớn. Con linh miêu từ đâu lao đến như một tia chớp táp một cú đứt phựt cuống họng con hổ. Con hổ loạng quạng đứng lên. Nó cố gầm một tiếng đau đớn. Máu xối ra khỏi cổ ọc ọc. Đàn chó nhao đến cắn xé con hổ. Con linh miêu nhìn A Sinh mắt đầy vẻ biết ơn rồi lặng lẽ quay về ổ tha lũ con đi biến.

*

Từ bữa hạ gục được con hổ dữ, danh tiếng của Vàng A Sinh vang lừng khắp vùng núi Si Ma Cai. Người ta không thấy A Sinh chán chường nữa. Ngày nào dân bản cũng thấy chàng vào rừng luyện võ. Người ta bảo những miếng võ của chàng bây giờ lạ lắm. Đó không phải là những cú quyền, cú cước gia truyền của họ Vàng. Giờ thân pháp chàng uyển chuyển, bộ pháp linh nhạy như một con mèo rừng. Thanh niên bản hỏi, A Sinh nói đó là môn võ mình sáng chế ra có tên: “Linh Miêu Quyền”.

Ngày xuân, trai gái bản Son tưng bừng mở hội. Tiếng khèn tiếng sáo chen lẫn tiếng cười rộn vang cả một vùng đầy hoa ban trắng. Bỗng nhiên có tiếng ngựa rầm rập. Nhóm phỉ đã đến. Thấy mọi người đang vui hội, Hắc Hổ xuống ngựa hất hàm: “Bọn mày cả năm vừa rồi không cống nạp cho tao đứa con gái nào, bảo là lũ con gái sợ tao đã trốn đi biệt. Giờ xem thử bọn nó có trốn được nữa không?”  Đám phụ nữ co người lại sợ hãi. Hắc Hổ vươn người chộp lấy cô gái xinh nhất rồi ôm ghì lấy mặc cho cô giãy giụa vì đau đớn. Hắn hôn túi bụi lên mặt cô gái rồi cười sằng sặc ra lệnh cho đám lâu la: “Bắt hết lũ con gái này về cho tao!”

Bọn lâu la hăm hở xông đến đám con gái. Bỗng “Bốp! Bốp!”, mấy gã đi đầu đã bị dính đòn hiểm ngã rụm. Chính là Vàng A Sinh ra tay. Mấy đứa tiếp theo nhao đến. A Sinh chúi người lướt đến. Khuỷu tay chàng như đôi sừng nhọn của con trâu lia mạnh vào mạng mỡ của mấy tên lâu la khiến chúng đổ gục xuống như cây chuối. Hắc Hổ nhìn cách ra đòn của A Sinh rồi kêu lên: “Thì ra là con trai của thằng Vàng A Lềnh. Bọn mày bao vây nó lại”. A Sinh vội bắt chước con linh miêu, đứng dựa lưng vào bức vách thủ thế. Khi bị bao vây, cần phải đánh giập đầu để những kẻ còn lại sợ hãi. Mấy đứa hung hăng tiến lên trước lập tức dính đòn độc gãy xương. A Sinh đứng im, trừng mắt sáng quắc chiếu thẳng vào đám còn lại. Bọn chúng e ngại, chỉ vây xung quanh hò hét và liếc nhìn Hắc Hổ chờ lệnh.

Bỗng “Bốp! Bốp!”. Nhân lúc lũ lâu la đang chần chừ, A Sinh đã đánh gục mấy đứa chạy thoát khỏi vòng vây. Hắc Hổ cùng đám lâu la vội đuổi theo. A Sinh chạy về phía bãi đá tai mèo. Chàng nhón chân đi vào giữa bãi đá, bình thản chờ đợi. Hắc Hổ xua tay lệnh cho lũ đàn em lao vào trước. Bọn chúng lập cập đi vào, cố nhón chân tránh những viên đá sắc lẻm. A Sinh tiến đến. Bộ pháp của chàng uyển chuyển như một con mèo. Mấy lũ lâu da dính đòn ngã đập đầu xuống đá nhọn ngất xỉu. Hắc Hổ lao vào. Hắn cố giẫm lên người mấy đứa lâu la cho khỏi đau chân. Vừa giáp mặt, hắn lập tức ra đòn liên tiếp. Hắn không cho A Sinh tiếp cận vì đã nếm mùi lợi hại của những tuyệt kỹ cận chiến gia truyền nhà họ Vàng. A Sinh tiếp đòn. Quyền của Hắc Hổ cứng như thép, đầy sức mạnh. A Sinh tránh tiếp chiêu trực tiếp, chủ yếu mượn lực gạt đòn. Càng đánh, Hắc Hổ càng nổi nóng, đòn thế càng ngày càng độc địa. A Sinh di chuyển liên tục xung quanh Hắc Hổ như một con mèo, nhanh nhẹn tránh đòn và thỉnh thoảng phản công như chớp giật. Hắc Hổ vừa đánh vừa dụ A Sinh ra khỏi bãi đá tai mèo. Quả nhiên A Sinh say sưa dần dần di chuyển khỏi bãi đá lúc nào không biết. Không bị vướng chân nữa, Hắc Hổ lập tức tung đòn như vũ bão. A Sinh chống đỡ vất vả, càng lúc càng bấn loạn. Rồi chàng quay ngoắt người chạy. Không bỏ lỡ cơ hội, Hắc Hổ đánh với theo. A Sinh dính đòn loạng choạng. Hắc Hổ lập tức truy đuổi. A Sinh chạy thẳng vào đường cụt, nơi có vách đá chặn đường. Hắc Hổ cười hà hà đắc chí. Không còn bị đá tai mèo vướng chân, lại dồn đối thủ vào đường cụt, hắn cầm chắc chiến thắng trong tay. Đến sát vách đá, Hắc Hổ dồn toàn lực tung một cú thôi sơn nhằm thẳng gáy A Sinh hòng kết liễu mạng sống đối thủ. Bỗng A Sinh hét lên một tiếng rồi đạp mạnh vào vách đá mượn lực tung người lộn nhào uyển chuyển như một con linh miêu tránh đòn hiểm của Hắc Hổ. Hắc Hổ đánh trượt đòn quyết định. Vừa quay lại, hắn đã thấy bàn tay của A Sinh trổ ra như miệng của một con mèo rừng bập mạnh vào cổ họng khiến hắn ngộp thở. Chỉ cần vặn tay là A Sinh có thể lấy mạng Hắc Hổ trong tích tắc. Thấy vậy, hắng vội đổ rập người xuống, lạy lục xin tha mạng. A Sinh nghiêm mặt: “Tao tha cho mày với một điều kiện. Mày cùng đám lâu la phải cút khỏi biên giới, từ nay không được xâm phạm sang đây nữa!”. Hắc Hổ lẩy bẩy gật đầu.

A Sinh chắp tay cúi đầu chào đối thủ rồi quay người đi về bản. Đột nhiên có tiếng mèo kêu hoảng hốt. A Sinh vội quay lại. Hắc Hổ đã kịp nhặt một viên đá tai mèo nhọn hoắt phi thẳng về phía chàng. Viên đá xé gió như một lưỡi dao nhọn. A Sinh nhắm mắt chờ chết. Bỗng một bóng đen vụt như một con gió chặn trước mặt chàng rồi lao thẳng về phía Hắc Hổ. Hắc Hổ chỉ kịp kêu lên một tiếng. Cuống họng hắn đã bị cắn đứt. Chính là linh miêu. Con linh miêu đen tuyền đã kêu lên cảnh báo A Sinh và kịp cắn đứt họng kẻ định ám toán chàng. Nó cũng đã lấy thân mình hứng trọn viên đá nhọn của Hắc Hổ để báo đáp ân nhân…

*

Ánh lửa bập bùng, Vàng A Páo uống cạn chén rượu: “Sau đó, Vàng A Sinh đã mang con mèo lên đỉnh núi Thiên Ma chôn cất. Lũ phỉ lưu tán ngược về phía bên kia biên giới”. Tôi nhìn con mèo đen e dè: “Con mèo này là dòng dõi linh miêu thật à?”. A Páo cười: “Đúng rồi! Người dân trong vùng đều chịu ơn linh miêu nên không ai dám làm hại nó đâu. Mà này, người Kinh tin là mèo có chín kiếp đúng không?”. Tôi gật đầu. A Páo nói: “Người bản Son thì tin mèo có một kiếp thôi, nhưng sau khi chết đi, linh hồn của nó sẽ nhập vào sống trong cơ thể của con cháu”. Tôi mỉm cười nghĩ rằng câu chuyện đã dần lan sang sắc mầu mê tín.

Nửa đêm, Vàng A Páo đã ngấm say nằm ngủ bên bếp lửa. Tôi đứng lên hít đầy lồng ngực không khí đẫm mùi xuân vùng biên viễn. Ngọn núi Thiên Ma dưới ánh trằng lu tháng Giêng sừng sững như bóng dáng của một con mèo đen khổng lồ. Gió lạnh tràn về. Con mèo đen đang nằm trong lòng A Páo bỗng bật dậy. Nó ngước lên đỉnh Thiên Ma kêu mấy tiếng như chuông ngân rồi tung mình biến mất dần trong bóng tối.

HOÀNG TÙNG

Chia sẻ:

Bài viết mới nhất

Gửi tin nhắn của bạn