Truyện dã sử: Mã nương truyền kỳ

MÃ NƯƠNG TRUYỀN KỲ

 

1.Đi chợ ngựa Bảo Thắng cùng Mã Páo rất vui, đặc biệt trong tiết trời xuân se sắt của cái lạnh vùng cao. Sau khi chọn được vài con ngựa tốt, anh sà ngay vào quán thắng cố, say sưa nâng ly rượu ngô cùng đám bạn.

Thấy Mã Páo cạn hết ly này đến ly khác, tôi can: “Này, anh mà say gục ra đây thì ai đưa em về bản?”. Mã Páo cười hào sảng: “Cứ thoải mái đi. Nếu tôi say, chú cứ cho tôi ngồi lên ôm cổ con Hồng. Dù bất kỳ ở chỗ nào trong cái huyện Mường Khương này, nó cũng sẽ nhớ đường về nhà”. Con Hồng chính là con ngựa tôi cùng anh cưỡi từ bản xuống chợ.

Thấy tôi có vẻ ngại ngần, Mã Páo vỗ vai tôi: “Tôi biết ngựa của tôi chứ. Yên tâm đi. Dẫu sao tôi cũng là hậu duệ của Mã Nương cơ mà…”

Mã Nương, nàng chính là nhân vật truyền kỳ nổi tiếng bậc nhất xứ Mường Mây

 

2.Nhà họ Mã nhiều đời làm Mã phu cho Quan Lang họ Vương xứ Mường Mây. Đến đời Mã Lềnh, tàu ngựa nhà Quan Lang có đến mấy ngàn ngựa chiến. Sở dĩ ngựa chiến nhiều vậy bởi quan quân nhà Minh liên tiếp nhòm ngó cương thổ Đại Việt. Đích thân Đốc phủ Vân Nam nhiều lần viết thư dụ hàng Quan Lang, hứa phong tước lộc, chỉ cần Quan Lang sát nhập xứ Mường Mây vào địa phận Vân Nam. Tuy nhiên, Quan Lang đều cự tuyệt.

Dụ hàng không thành, Đốc phủ Vân Nam sai viên mãnh tướng Lý Thiết mang hai vạn tinh binh đến đóng quân dọc theo dòng sông Nậm Hoa để gây sức ép. Lý Thiết được mệnh danh là “Vân Nam đệ nhất đao”, sức khỏe muôn người khôn địch, đao pháp siêu quần, là đệ nhất dũng sĩ trong tam quân xứ Vân Nam. Mấy lần Lý Thiết cho quân vượt sông thăm dò nhưng đều bị đội kỵ mã xứ Mường Mây đánh đuổi, phải quay ngược trở lại địa phận Trung Quốc. Thấy Quan Lang họ Vương phòng bị chặt chẽ, lại biết Quan Lang cũng là tay kiếm nổi danh, Lý Thiết cũng dè chừng, không dám manh động.

Mã Lềnh có một người cháu gái tên là Mã Linh. Mã Linh từ nhỏ vẫn thường theo ông nội chăm sóc đàn ngựa quý của Quan Lang. Mã Linh sớm nổi tiếng bởi tài xem tướng ngựa như thần. Nàng thường xem ngựa rất kỹ, vuốt ve và thì thầm nói chuyện với chúng thật lâu. Nhiều con ngựa nàng chọn trông rất tầm thường nhưng rồi sau một thời gian chúng đều trở thành ngựa tốt, sức vóc dẻo dai, lại hết mực trung thành với chủ. Mỗi khi Mã Linh cùng ông nội đi chợ ngựa, đám buôn ngựa thường vây quanh nàng, chỉ mong nàng vào xem ngựa của mình. Những con ngựa được Mã Linh chú ý cũng vì thế mà thường có giá cao gấp ba gấp bốn lần ngựa thường. Đám buôn ngựa miền xuôi còn lưu truyền nhau:

Xuôi Kinh Bắc, ngược Mường Mây

Buôn may phát tài cậy Mã cô nương

Người dân xứ Mường Mây đồn nhau rằng Mã Linh có thể nói chuyện với ngựa. Đám chiến mã dưới tay chăm của ông cháu Mã Lềnh đều ra dáng thiên lý mã. Nhiều kỵ mã thấy Mã Linh hiền hậu, lại xinh đẹp nên đem lòng thương nhớ. Có những chàng kỵ mã tìm cách gặp mặt, tặng nàng kỳ hoa dị thảo nhưng Mã Linh thường tỏ vẻ lạnh lùng. Chỉ mỗi khi mỗi lần thấy bóng Quan Lang cưỡi ngựa như bay, cùng với đám kỵ mã đi tiễu phỉ trở về, má nàng lại như hồng hơn mấy độ. Rồi thường thì sau đó nàng sẽ vào vuốt ve chăm sóc cho con ngựa chiến của Quan Lang. Nhiều khi thấy cháu gái tẩn mẩn nói chuyện cả buổi chiều với con chiến mã, Mã Lềnh phát cáu, hỏi cháu gái: “Này, hóa ra mày nói chuyện với ngựa thật đấy hả?” Mã Linh chỉ bẽn lẽn cười không trả lời.

 

3.Năm 1527, Mạc Đăng Dung ép Lê Cung Hoàng nhường ngôi, lập nên nhà Mạc. Tôn thất nhà Lê bị họ Mạc truy sát. Quan quân của nhà Lê đều bỏ chạy hoặc quy hàng Mạc Đăng Dung. Riêng có An Thành Hầu Nguyễn Kim không chịu khuất phục, tìm được hậu duệ của vua Lê Chiêu Tông, hưng binh với chiêu bài “Phò Lê diệt Mạc”, chiếm giữ cả một vùng châu Hoan, châu Ái rộng lớn. Để tạo thế gọng kìm, Nguyễn Kim gửi chiếu thư đến Minh Thế Tông, kể tội Mạc Đăng Dung cướp ngôi nhà Lê, xui nhà Minh xua quân trừng phạt nhà Mạc. Minh Thế Tông từ lâu đã thèm muốn mảnh đất phương Nam trù phú, nhận được thư của Nguyễn Kim như bắt được vàng, lập tức tăng cường binh lính, xuất quân tiến đến sát biên giới nhằm đe dọa nhà Mạc.

Nhận thấy không thể cùng một lúc đối đầu với Minh triều ở phương Bắc và Nguyễn Kim ở phương Nam, Mạc Đăng Dung viết chiếu xin hàng nhà Minh. Minh Thế Tông buộc nhà Mạc phải cắt đất để cầu hòa.

Nhận được chiếu thư của triều đình, Quan Lang họ Vương vô cùng tức giận. Mường Mây từ bao năm nay đã là đất đai của Đại Việt, sao có thể vì một bức chiếu thư mà thành nô lệ của phương Bắc được?

Đang trong lòng như lửa đốt thì có tin cấp báo, quân Minh đã xuyên thủng phòng tuyến chặn dọc sông Nậm Hoa. Lý Thiết đang cùng hai vạn kỵ mã tiến thẳng đến dinh thự thành lũy Mường Mây.

 

4.Quan Lang nai nịt gọn gàng, leo lên mình ngựa. Quân kỵ mã xứ Mường Mây dàn hàng ngang đứng trước thành trì đón địch.

Bụi bay mù mịt.

Đám giặc Minh đến gần. Sức mạnh sầm sập như khai sơn phá thạch.

Lý Thiết dẫn đầu toán giặc Minh, ngông nghênh phóng ngựa lên trước, hất cằm quát hỏi Quan Lang: “Họ Vương kia! Vua xứ người đã cắt đất xin đầu hàng. Đất này giờ là của Thiên tử. Nhà ngươi giờ là con cái của Thiên tử. Thiên tử bảo sống thì được sống, bảo chết thì phải chết. Sao ngươi dám to gan, đối đầu với Thiên triều?”

Quan Lang giục ngựa tiến lên dõng dạc: “Giang sơn gấm vóc này là của Đại Việt, chẳng phải của vua Mạc hay vua Lê nào hết. Đất chẳng phải của vua, sao có thể cắt đem cho?”

Lý Thiết mặt xám đen, vung đại đao quát lớn: “Mấy lần trước ta sợ có thêm cả quân Đại Việt ứng cứu nên không dám tấn công thôi. Chứ giờ với nhúm lính vụn kia của nhà ngươi thì có đáng gì? Thành lũy xứ Mường Mây của nhà ngươi chẳng đủ vững để vó ngựa Thiên triều đạp nát. Nước sông Nậm Hoa kia chẳng đủ để chiến mã Thiên triều uống. Sức vóc đám nhãi nhép các ngươi có được bao nhiêu mà đòi chống cự Thiên triều?”

Quan Lang nhìn dàn kỵ mã đông như kiến của Lý Thiết. Quả nhiên so về tương quan người ngựa, dàn kỵ mã của xứ Mường Mây chắc chẳng có đủ sức mà chống cự lại. Tuy nhiên ngài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hét to với đám lính Minh triều: “Đã bao lần rồi mà đám giặc phương Bắc các ngươi vẫn chưa thông. Mỗi người dân xứ Mường Mây đều là một người lính. Mỗi viên đá xứ Mường Mây đều là thành trì. Ngươi có thể chiếm được dinh thự của ta nhưng chẳng thể nào chiếm được lòng người dân xứ Mường Mây. Thế nên nếu biết điều thì ngươi nên lui binh để đỡ cho binh lính một phen đổ máu oan uổng”

Lý Thiết cười sằng sặc: “Thiên triều dân lắm lính nhiều. Máu có đổ đi thì cũng chẳng vơi mấy giọt, có chi mà phải tiếc với thương?”

Nói đoạn, Lý Thiết hét lên một tiếng, vẫy tay. Kỵ binh Minh triều lập tức dàn hàng. Ngựa phi ào ào, tiến lên tầng tầng lớp.

Quan Lang nhìn lên tường thành, bình tĩnh ra hiệu. Cung thủ Mường Mây lập tức nhả tên. Quân Minh vào đúng tầm bắn, dính tên, ngã rạp. Một vài đứa khiếp hãi chạy ngược lại nhưng lập tức bị Lý Thiết tiến lên chém bay đầu. Lớp kỵ mã tiếp theo của quân Minh lại liều chết xông lên. Tên bắn ra như vãi trấu.

Đám quân Minh lớp này ngã, lớp khác lập tức tiến lên như biển người xuyên qua vùng tên của cung thủ xứ Mường Mây, lao thẳng vào dàn kỵ mã của Quan Lang. Hai bên hỗn chiến. Quân lính Mường Mây cố chống đỡ giặc Minh. Tuy nhiên số lượng quân giặc vượt trội. Quân Mường Mây dần bị đẩy lùi. Thấy tình thế bất lợi, Quan Lang sai đám kỵ mã rút quân vào trong thành. Lý Thiết điên cuồng sai quân công thành, lửa cháy khắp nơi. Thấy không thể cố thủ, Quan Lang sai người dân xứ Mường Mây rút lui khỏi thành. Ông cùng đám kỵ mã đoạn hậu. Cầm cự thêm được mấy canh giờ, quân Lý Thiết đã phá được cửa thành, xông đến truy sát. Quan Lang cùng kỵ mã hộ tống người dân chạy vào rừng ẩn nấp.

 

5.Lý Thiết ngồi giữa dinh thự của Quan Lang. Y tỳ tỳ nốc rượu. Tuy đã chiếm được thành lũy xứ Mường Mây nhưng lòng y như lửa đốt. Trong những cuộc đời chinh chiến của mình, mỗi khi y hạ xong một ngôi thành là mỗi lần người dân trong thành lập tức quy phục Thiên triều. Thế nhưng đất Mường Mây này thì chẳng thế. Y đã đánh bại được Quan Lang, hạ được thành trì mà chẳng thu phục được một mống dân nào cả.

Đám lính Minh triều sau khi lùng sục khắp cánh rừng đã tìm được vài người dân xứ Mường Mây chậm chân. Đám dân bị xích đánh quỳ dưới đại sảnh. Lý Thiết cau mày quát hỏi tên đội trưởng: “Bao nhiêu quân lính truy tìm mà không bắt được một tên kỵ mã nào hả? Chỉ bắt được nhúm dân đen này thôi ư?”

Tên đội trưởng run rẩy: “Kỵ mã của Quan Lang đều có chiến mã tốt, chạy rất nhanh, chúng tôi không đuổi kịp”.

Lý Thiết đạp tung bàn rượu: “Nói láo! Vó ngựa của Thiên triều đi đến đâu là nghiêng trời lệch đất đến đó, sao có chuyện lũ ngựa vừa lùn vừa còm của Đại Việt chạy nhanh hơn đám thiên lý mã của Thiên triều được? Không bắt được kỵ mã thân tín của Quan Lang thì làm sao có thể lần ra manh mối của y?”

Tên đội trưởng lắp bắp: “Bẩm Lý Đô đốc, tại hạ không dám nói sai, quả nhiên kỵ mã xứ Mường Mây chạy rất nhanh, chiến mã của ta chẳng thể nào đuổi kịp”.

Lý Thiết gầm lên một tiếng rút đao như chớp giật chém tên đội trưởng làm hai mảnh. Tất cả mọi người xung quanh khiếp hãi. Lý Thiết đảo mắt xung quanh: “Có kẻ nào dám bảo ngựa Mường Mây nhanh hơn chiến mã của ta không?” Đám lính im re.

Lý Thiết nói hướng về đám lính, giọng lạnh lùng: “Tiếp tục truy tìm cho ra manh mối của tên Quan Lang họ Vương bằng được. Nếu không thì tự cắt đầu mang về đây chứ đừng để ta ra tay”.

Đám lính Minh triều run cầm cập. Tên đội phó lấy hết can đảm, bước lên thưa: “Trong đám dân đen kia có đứa con gái chuyên trông nom ngựa chiến cho nhà họ Vương, có thể ả sẽ có chút thông tin”. Bên dưới, Mã Linh mặt mũi đen nhẻm vì khói bụi, rùng mình sợ hãi…

 

6.Lý Thiết nhổm khỏi chiếc ghế bọc da hổ, bước nhanh xuống đám dân Mường Mây. Y đảo bước một vòng quanh Mã Linh rồi vươn tay nâng cằm nàng lên: “Hóa ra đây là Mã Linh, người có khả năng nói chuyện với ngựa? Ta đã nghe tiếng nàng từ lâu!”.

Mã Linh nhắm mắt chịu trận.

Lý Thiết nheo mắt: “Xem ra không phải tự nhiên mà đám ngựa vừa lùn vừa gầy của đám kỵ mã kia lại chạy nhanh đến vậy. Chắc hẳn nàng phải lựa chọn ngựa chiến cho nhà Quan Lang kỹ càng lắm”.

Mã Linh mím miệng không trả lời.

Lý Thiết nhìn ngắm rồi bỗng cười ha hả: “Nàng đúng là có mắt chọn ngựa nhưng mà gã họ Vương kia đúng là không có mắt chọn người. Một nhan sắc xinh đẹp thế này mà lại không nạp làm thiếp mà để giai nhân quẩn quanh chuồng ngựa. Đúng là phí phạm! Có phải không?”

Nói đoạn Lý Thiết gằn giọng, cầm đại đao lên gí sát vào cổ Mã Linh: “Mở mắt ra. Nói cho ta nghe xem nào!”

Mã Linh mở mắt nhìn trừng trừng vào mặt Lý Thiết. Ánh mắt hơi xếch của nàng phóng ra những tia nhìn sắc như dao cạo. Lý Thiết bỗng thấy hơi bồn chồn. Y thu đao lại. Nhưng rồi y lấy lại bình tĩnh rất nhanh: “Nàng không sợ chết. Được! Nhưng giờ, bất cứ câu hỏi nào của ta mà nàng không trả lời, ta sẽ sai lính chém chết một tên dân đen ở dưới kia, nàng hiểu chưa?”.

Mã Linh dịu ánh mắt xuống, gật đầu.

Họ Lý vẫy tay. Tên lính hầu dắt một con ngựa vào. Đó là một con ngựa có vóc dáng cao lớn, đen bóng như than. Lý Thiết xoay mặt Mã Linh về phía con ngựa: “Nàng có biết con ngựa này không?”.

Mã Linh đáp: “Đây là con Ô Câu, ngựa chiến trong tàu ngựa của Quan Lang”. Lý Thiết cười đắc chí: “Đúng lắm. Thường thì nàng thuần hóa ngựa thế nào?”. Mã Linh chớp mắt: “Tôi trò chuyện và làm bạn với chúng”. Lý Thiết cười gằn: “Đâu phải ai cũng có thể nói chuyện với ngựa như nàng. Có cách nào khác không?”. Mã Linh thấp giọng: “Dành thời gian bên ngựa, để nó tin tưởng vào người chủ”. Lý Thiết nghiến răng: “Nếu không có thời gian thì làm thế nào?”. Mã Linh trầm giọng: “Phải có thời gian mới quen biết tính cách nhau, mới hiểu nhau và rồi mới giao mạng sống cho nhau được. Nếu không có thời gian, tốt nhất nên thả ngựa về rừng, cho nó sống cuộc sống hoang dã là hơn”.

Lý Thiết nghe Mã Linh nói xong, y trợn mắt suy nghĩ rồi bỗng nhiên cười vang. Rồi y vớ lấy chén rượu, uống cạn một hơi và nói: “Tưởng cao thủ xem ngựa xứ Đại Việt thế nào, hóa ra chỉ là một cô em ngây thơ. Giờ ta sẽ cho nàng xem cách ta khuất phục chiến mã, chẳng cần thời gian, cũng chẳng cần trò chuyện, và đương nhiên là chẳng cần hiểu nhau làm gì…”

Nói đoạn Lý Thiết sai một tên lính nhảy lên lưng con Ô Câu. Ô Câu lồng lên hất tên lính xuống đất. Lý Thiết vẫy tay. Lính nhà Minh dắt vào một con ngựa khác cũng trong tàu ngựa của Quan Lang. Lý Thiết để con ngựa mới đối diện với Ô Câu. Một tên lính Minh triều nhảy lên lưng con ngựa mới được dắt vào. Ngựa xứ Mường Mây lại lồng lên, hết tên lĩnh ngã lăn xuống đất.

Lý Thiết lập tức vùng đứng dậy vung đại đao chém một nhát sấm sét. Con ngựa bay đầu, máu phun thành vòi, tung tóe khắp đại sảnh, bắn đầy người mấy tên lính. Lý Thiết tiến đến đâm một nhát vào giữa ngực con ngựa. Đoạn y thò tay vào, móc ra quả tim ngựa vẫn còn bốc khói, giật đập thình thịch. Y đưa quả tim ngựa đến sát mắt con Ô Câu. Con ngựa khiếp hãi, hý lên mấy tiếng, lùi lại. Lý Thiết đưa quả tim ngựa lên miệng cắn một miếng, máu chảy ròng ròng. Ánh mắt con Ô Câu như chùng lại.

Lý Thiết cầm đao kéo cương nhảy phắt lên mình Ô Câu. Con ngựa đứng im, không dám hung hăng hất người ngồi như trước nữa.

Lý Thiết ngồi trên mình ngựa, nhìn Mã Linh cười cao ngạo: “Đây là cách thuần phục ngựa mới, nàng đã biết chưa?” Mã Linh trả lời: “Nỗi sợ có thể khiến ngựa phục tùng trong chốc lát. Nhưng về lâu dài thì nó sẽ vẫn muốn hất ngài ra khỏi lưng nó”.

Lý Thiết cười sằng sặc, nhảy khỏi lưng con Ô Câu, tiến về phía Mã Linh: “Ta nghĩ khác. Nỗi sợ không chỉ khiến ngựa, mà còn cả khiến người phải phục tùng. Phục tùng dần rồi sẽ thành thói quen. Giống như dân xứ Mường Mây sẽ dần phải quen làm phận tôi tớ cho Thiên triều. Giống như nàng sẽ dần phải quen với việc hầu hạ ta”.

Nói đoạn, Lý Thiết vươn tay xé toang áo của Mã Linh. Mã Linh thét lên chống cự. Nhưng Lý Thiết với sức vóc của một viên mãnh tướng đã chồm lên người cô gái. Đám lính nhà Minh nhìn cảnh tượng viên tướng của mình cưỡng hiếp cô gái trẻ, nuốt nước bọt ừng ực. Còn những người dân xứ Mường Mây thì chỉ biết chau mặt, co rúm người mỗi khi nghe thấy tiếng thét gào của cô gái và tiếng cười khả ố của gã tướng Minh triều.

Sau cơn truy hoan, Lý Thiết cười ha hả: “Lần này nàng còn chống cự cho phải phép. Biết mùi quen mui rồi, lần sau khéo nàng sẽ tự tìm đến ta cho mà coi”.

Mã Linh nằm co rúm người lại như một con mèo con, nước mắt chảy tràn má. Lý Thiết nhìn nàng lắc đầu: “Rồi ta sẽ cưỡi con ngựa kia của tên họ Vương, chém đầu y để khuất phục người dân xứ Mường Mây. Nàng sẽ chứng kiến cảnh đó.” Đoạn y vẫy tay gọi hai tên lính: “Cho ả ăn uống tử tế. Đưa ả vào phòng ta, trói vào giường để ta tiêu khiển”.

 

7.Mấy tuần liền Lý Thiết truy lùng mà không ra được tung tích Quan Lang. Quân lính đông. Lương thảo dần cạn. Thóc gạo của người dân xứ Mường Mây đều đã bị đốt sạch trước khi rời thành. Chỉ chiếm được ngôi thành trống rỗng, không có dân cư, không có lương thực, Lý Thiết ngày một tức tối. Hàng đêm, y rút cơn giận điên loạn vào những cuộc truy hoan với Mã Linh.

Dường như cũng giống với con ngụa Ô, cô gái xứ Mường Mây đã bị thuần phục. Nàng không còn chống đỡ Lý Thiết nữa. Nhưng điều đó càng khiến Lý Thiết tức tối. Bởi sau mỗi cuộc truy hoan, y cảm thấy mình như vừa làm tình với một thây ma, không hưởng ứng, không từ chối và đương nhiên là chẳng có một chút cảm xúc nào hết. Rõ ràng y đã chiếm đoạt được thân thể cô gái nhưng tâm hồn cô gái chưa bao giờ thuộc về y.

Nhưng hôm nay, có thể sẽ là cơ hội để Lý Thiết thuần phục cô gái một cách thực sự. Vừa sáng dậy, Lý Thiết được đám lính cấp báo: “Quan Lang cùng với đám kỵ mã đang dàn quân ở cửa Nam. Đích thân Quan Lang đang réo tên Lý Thiết thách chiến”.

Lý Thiết nai nịt gọn gàng, liếc mắt về phía Mã Linh: “Hôm nay nàng sẽ phải ra trận cùng ta, chứng kiến cảnh ta cưỡi con Ô Câu, lấy đầu tên Quan Lang”. Nói đoạn y hất đầu. Mấy tên lính Minh triều trói xích áp tải Mã Linh xuống trận địa. Lý Thiết nghiêm giọng: “Nếu ả có hành động lạ, giết ngay không tha”.

 

8.Hai bên dàn quân chỉnh tề. Lý Thiết nhìn đám quân nhỏ nhoi của Quan Lang cười khẩy. Quan Lang hét lớn: “Nhân mã hai bên đánh nhau sẽ có vô số người thiệt mạng vô ích. Hãy để ta với ngươi đấu tay đôi. Nếu ta thua, nhân mã của ta sẽ thuộc về ngươi và ngươi có thể thay ta cai trị Mường Mây. Nếu ngươi thua, ngươi phải rút quân khỏi biên cương Đại Việt, giữ tình hòa hiếu, tránh động binh đao. Ngươi nghĩ sao?”

Lý Thiết cười sằng sặc: “Sao mất thời gian như vậy?”.

Nói đoạn, Lý Thiết vẫy tay. Đám lính Minh triều ào lên. Quan Lang cùng đám nhân mã chống trả nhưng không thể chống lại sức tiến như thác đổ của đám quân Minh. Lính Mường Mây quay đầu bỏ chạy. Lý Thiết hét quân truy đuổi. Kỵ mã xứ Mường Mây tuy cưỡi ngựa có vóc dáng nhỏ nhưng sức ngựa quả nhiên mạnh mẽ hơn hẳn so với ngựa Minh triều.

Truy đuổi đến bìa rừng, đám kỵ mã của Quan Lang quay đầu lại. Đám quân Minh ùn đến. Có tiếng tù và lanh lảnh. Đang say men tấn công, Lý Thiết bỗng thấy hậu quân lộn xộn. Y ngoái lại. Trên sườn đồi thoai thoải dốc xuống, những dàn ngựa chiến xứ Mường Mây đã được cột chặt với nhau bằng tre, tứ phía được buộc chông vót nhọn hoắt đang lao thẳng đến, bọc hậu quân Minh từ hai cánh. Dàn ngựa đi đến đâu, máu giặc Minh bắn văng tung tóe đến đó. Đằng sau toán ngựa là toàn bộ người dân xứ Mường Mây giờ đang cầm giáo mác, lao đến như những chiến binh thực thụ, khí thế bừng bừng như thác đổ.

Đám quân Minh hoảng loạn. Lý Thiết vội vút roi giục con Ô Câu cùng đám thân tùy tháo chạy. Quan Lang cùng đoàn kỵ binh xứ Mường Mây truy đuổi gắt gao. Về đến cổng thành, Lý Thiết thấy thành trì đã treo cờ hiệu xứ Mường Mây. Thì ra nhân lúc khi y truy đuổi đến bìa rừng, người dân đã trà trộn vào mở cửa thành để quân xứ Mường Mây vào thành đuổi giặc.

Đám tàn quân của Lý Thiết chạy đến bờ sông Nậm Hoa. Cây cầu nối giữa hai bờ biên cương đã bị chặt đứt tự lúc nào. Dòng nước gào thét. Bọt tung trắng ngầu. Không còn được nào khác, Lý Thiết hét quân dàn thế tựa lưng vào sông, sẵn sàng một trận tử chiến.

 

9.Chẳng mấy chốc, quân dân xứ Mường Mây đã bắt kịp đám giặc Minh. Chỉ cần tấn công mãnh liệt là đám giặc Minh sẽ rơi xuống sông mà chết.

Đám lính Minh triều thấy quân Mường Mây tràn đến ngày một đông, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ. Mã Linh cũng bị đám lính Minh triều kéo đến tận đây. Lý Thiết nhìn nàng, nheo nheo mắt, giắt một chiết nỏ vào lưng nói nhỏ: “Ta là Vân Nam đệ nhất đao, chẳng nhẽ không lấy đầu được tên Quan Lang họ Vương kia hay sao?”.

Đoạn y giật cương ngựa, tiến lên phía trước hét lớn: “Họ Vương kia. Ta với ngươi đấu tay đôi. Nếu ta thua, ta xin rút quân. Nếu ngươi thua, ngươi phải rời khỏi xứ này, để Mường Mây cho ta cai quản. Ngươi có gan không?”

Quan Lang giục ngựa tiến lên: “Theo lẽ thường, ta chẳng việc gì phải đấu tay đôi với ngươi. Thắng thua đã rõ ràng. Chỉ cần ta ra lệnh, quân của ngươi đâu có đường lùi?”

Lý Thiết gầm lên: “Nhà ngươi không có gan đấu tay đôi với ta. Ngươi khiếp hãi trước danh tiếng “Vân Nam đệ nhất đao” của ta. Ngươi sợ phải chết dưới đao này đúng không?”

Quan Lang cười: “Sợ chết thì có làm sao? Nhưng ta chỉ sợ cái chết vô vị mà không sợ ngươi. Lại càng không sợ cái danh hão “Đệ nhất đao”. Giờ ta sẽ đấu tay đôi để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục”.

Lý Thiết chỉ chờ có vậy. Y thét lên, vung đao tiến đánh, khí thế cực kỳ hùng dũng. Quan Lang vươn kiếm trả chiêu. Đao kiếm chạm nhau loảng xoảng. Đao chiêu thiên về trầm hùng mạnh mẽ. Kiếm chiêu thiên về linh hoạt uyển chuyển. Lý Thiết là Đệ nhất đao vùng Vân Nam. Quan Lang là Đệ nhất kiếm xứ Mường Mây. Cả hai đều là cao thủ thượng thặng.

Hai bên càng đánh, chiêu thức càng biến ảo tinh diệu, chẳng mấy chốc đã qua lại hơn trăm chiêu. Tuy đao pháp không kém hơn nhưng vì tửu sắc vô độ, lại thêm tâm lý hoảng loạn, Lý Thiết bắt đầu rơi vào thế hạ phong, đường đao dần rối loạn. Liệu thấy không thể thủ thắng, y quặt ngựa chạy.

Thấy Lý Thiết quay ngựa chạy, Quan Lang lập tức đuổi theo. Con ngựa Bạch Câu của Quan Lang sức vóc mạnh mẽ, chẳng mấy đã bắt kịp con Ô Câu. Bỗng Lý Thiết quặt phóng một đao sấm sét. Quan Lang bất ngờ nhưng vẫn kịp dùng bảo kiếm gạt bay. Thanh đao bay vèo qua mang tai trong gang tấc. Lý Thiết thấy tuyệt chiêu cuối cùng của mình đã bị phá liền vội nhảy xuống ngựa, dập đầu: “Ta xin hàng! Ta xin hàng! Xin tha mạng!”

Quan Lang nhảy xuống khỏi mình Bạch Câu, đứng trước Lý Thiết, trầm giọng: “Ngươi dẫn đám quân của ngươi cút đi cho khuất mắt ta”. Lý Thiết cảm tạ rối rít rồi leo lên mình con Ô Câu, chạy về phía bờ sông. Quan Lang quay lưng lại.

Bỗng “Vút!” Quan Lang quỵ xuống. Một mũi tên xé gió phi đến cắm xuyên qua bắt đùi khiến ngài ngã lăn ra đất. Thì ra Lý Thiết vờ chạy, vừa thấy Quan Lang quay lưng không đề phòng đã rút nỏ ra bắn. Thấy Quan Lang quỵ xuống, y vội giục con Ô Câu nhao đến, chao người xuống với cầm thanh đao, xông thẳng đến chỗ Quan Lang. Đao chiêu phóng ra cực độc. Quan Lang nhắm mắt chịu chết.

Bỗng Mã Linh thét lên một tiếng lanh lảnh. Con Ô Câu đang phóng nước đại về phía Quan Lang bỗng lồng lên. Lý Thiết bị ngựa hất ngã lăn xuống đất. Y tức giận điên người, quay về phía đám lính gầm lên: “Chém chết nó cho tao”. Mấy tên lính Minh triều không dám trái lời, lập tức cầm kiếm đâm xuyên người Mã Linh. Cô gái Mường Mây gục xuống.

Lý Thiết cầm đao nhao đến cười đắc thắng chém xả xuống phía Quan Lang. Bỗng Mã Linh dùng chút lực tàn thét lên một tiếng thảm thiết. Con Ô Câu đang lồng lên bỗng chồm đến đạp mạnh vào sườn Lý Thiết. Y ngã bổ nhào. Quan Lang nhanh như cắt vung kiếm. Kiếm quang mạnh bạc như một ánh sao băng. Lý Thiết bay đầu.

Quan Lang gắng hết sức nhảy lên mình con ngựa, phóng như bay đến bên Mã Linh. Tên lính vừa đâm chết nàng khiếp hãi quá đã nhao xuống dòng sông Nậm Hoa chạy trốn. Con nước trắng xóa đã cuốn y, đập mình y vào vách đá nát nhừ.

Quan Lang quỳ xuống ôm Mã Linh vào lòng. Nàng chỉ còn thoi thóp thở. Quan Lang khóc. Còn Mã Linh, nàng vươn tay lên lau những giọt nước mắt của Quan Lang, mỉm cười rồi tắt thở.

Quan Lang ôm lấy xác thiếu nữ, quắc mắt nhìn quanh đám lính Minh triều. Đám lính run rẩy cúi đầu sợ hãi. Ngài cất giọng trầm hùng: “Ta biết các ngươi cũng chẳng muốn phải ra chốn sa trường, chém giết lẫn nhau. Giờ hãy về quê, cày ruộng mà sống. Kẻ nào sợ bị quan quân triều đình truy đuổi có thể ở lại xứ Mường Mây, khai khẩn đất hoang mà bắt đầu cuộc sống mới”. Đám lính Minh triều sụt sùi khóc lóc cảm tạ.

Người dân xứ Mường Mây đưa thi thể của Mã Linh lên gò núi cao chôn cất. Mấy ngày sau, mối đùn mộ nàng thành gò lớn hình đầu ngựa, ai nấy đều cho là sự lạ. Ngọn núi nơi chôn cất nàng sau bao thăng trầm mưa dập gió vùi giờ mang hình dáng một con ngựa khổng lồ đang hướng về dòng sông Nậm Hoa hùng vĩ. Dân Mường Mây gọi là Mã Nương Sơn. Người ta tin rằng nàng đã hoá thành thần linh, chăm lo đàn ngựa xứ Mường Mây.

 

  1. Đêm đó tôi ngủ lại bản Sín Hoa. Anh Mã Páo sau chầu rượu buổi chiều đã ngủ say. Mưa xuân dìu dặt. Một ngọn gió ào tới đưa hương hoa ban thơm nức. Tiếng mưa từ lá cây rơi xuống đất lộp độp như hàng ngàn con chiến mã đang trải vó trên thảo nguyên mênh mông. Bên ngoài tàu ngựa, con Hồng bỗng hướng về phía Mã Nương Sơn, hý lên mấy tiếng dài trong màn đêm nhung đen huyền bí…

Mã Pí Lèng, 6/12/2013

Chia sẻ:

Bài viết mới nhất

Gửi tin nhắn của bạn